Không có gì vĩnh viễn
Trần Đình Bích. 9.5.2004
Có cái gì tồn tại mãi đâu em
chẳng có gì vĩnh viễn
sau niềm vui nỗi buồn chợt đến
cạn nỗi buồn là khoảng trắng hư không.
Chẳng có gì vĩnh viễn dẫu mùa đông
rồi mùa hạ mùa thu và cả mùa xuân nữa
chùm phượng vĩ rực trời treo trước cửa
tắt tiếng ve sầu cũng sẽ tàn phai.
Chẳng có gì là thứ nhất thứ hai
là sau chót là đầu tiên nguyên vẹn
cả những lời yêu lời thề ước hẹn
một mai này phủ bụi thời gian.
Kìa bánh xe năm tháng đa đoan
cuốn đi hết nỗi niềm kim cổ
đừng đòi hỏi đừng khát mong thế nữa
công xây thần đắp tượng uổng hoài thôi.
Dẫu ánh mắt người cháy sáng tim tôi
thiêu đốt đến triệu triệu lần khoảnh khắc
chuông chùa chiều không không sắc sắc
chẳng có gì vĩnh viễn đâu em.