Hầm Mộ
Trần Đình Bích
4.9.1997
Gào gọi mãi, em chẳng buồn lui gót
chẳng thèm nghe, chẳng dừng bước ngoái đầu
khuất bóng chiều tôi buốt nhói tim đau
trân trối giữa bạt ngàn hoang dại.
Ôm nỗi nhớ từ nay và mãi mãi
gửi về đâu khắc khoải những chiều đơn
ai xây lên lạnh lẽo nấm mồ chôn
để nuối tiếc làm hồn ma quay quắt.
Đêm bao phủ một màn đen lạnh sắc
đêm đoạ đầy xanh ngắt những vì sao
còn hắt hiu le lói giữa chiêm bao
đêm mộng tưởng - đêm vạn lần tội lỗi.
Anh chết lặng trước tình đầu hấp hối
khăn tang hoa cỏ trắng nở trên đầu
ngửa mặt nhìn thăm thẳm tận trời cao
cho tiếng nấc chẳng làm rơi nước mắt.
Cho đớn đau chẳng làm anh bật khóc
cho tủi hờn theo bước chân em
về bên kia - khát vọng cao sang
với âu yếm với ngọt ngào man trá.
Hết tha thiết, cạn nồng nàn. Băng giá !
tôi chợt cười “sỏi đá dưới bàn chân
cũng cần nhau dẫu kiếp sống trụi trần
cũng ôm ấp ân cần âu yếm".
Tình nhân hỡi, từ nay thôi quyến luyến
thôi xót xa quá khứ hoang tàn
khắc tên người cùng nỗi nhớ tôi đan
lên bia mộ, lạnh lùng hôn: vĩnh biệt.