MA MỊ CÕI TÌNH
Trần đình Bích. 7.1997
Cho anh hôn lần cuối được không em
lần cuối nữa để mình xa nhau mãi
nắng chẳng tắt cho màu xanh cuối bãi
thành màu yêu màu nhớ trọn đời mình
Lỡ đầu thai làm cậu bé si tình
trong cõi sống vô hình luôn đổi khác
trong vòng xoáy của khóc cười đên bạc
anh thầm khao khát một bình yên
Anh xin hôn lần cuối được không em
lên mái tóc mỏng mềm thơm quá đỗi
lên đôi mắt lặng lẽ buồn không nói
bờ môi hồng bến gọi của tình yêu !
Tiền kiếp mình duyên nợ với nhau đâu
mà thương nhớ mà ngọt ngào đến thế
xa nhau biết trong lòng nhau sóng bể
cứ trào lên như thể xé tan bờ
Em - nữ hoàng ngự trị những đêm mơ
lộng lẫy bước lên ngai vàng điện ngọc
uy quyền giữa lâu đài ban mưa móc
lộc tình yêu cho hành khất là anh...
Cõi đời người đâu khác một bức tranh
vài nét vẽ trắng đen thành thủy mặc
tình thiếu nữ lựa gam màu bàng bạc
đẹp nhưng buồn man mác giữa phông đời
Ông tơ già xe duyên lỡ quên rồi
nên anh với trinh nguyên lời ước hẹn
trinh nguyên quá để bây giờ buốt nghẹn
tim xót xa gào thét chặn bàn chân
Cho anh hôn lần cuối được không em?
lần cuối nữa để mình xa nhau mãi...