Trần đình Bích. HN 13.8.2000
Một vầng sáng trắng đi qua đêm tối
nửa vòm trăng đói le lói dưới mưa
một vì sao rơi cuối nguồn vũ trụ
em về đam mê trong câu ca buồn
Em về em đi nhẹ nhàng ảo ảnh
tôi ngồi như đá mưa đẫm bóng đêm
thương vì sao rơi thương ngân hà lạnh
thương trăng le lói, ai người thương tôi ?
Một vầng trăng sáng trong đêm đầy sao
hai bàn chân bước mong manh phương nào
em hờn em dỗi tôi quên mùa hạ
Ru hoài cơn mưa trăng trôi lên cao
Em về, em đi, con đường quạnh hiu
triệu vì sao băng vụt sáng cuối nguồn
em về đi em suối trời đỡ lạnh
ngân hà trong veo em về thương tôi!