Trần Đình Bích, HN 17/5/2013
NHỚ MÙA PHƯỢNG CUỐI
Phượng nở rồi sao, hạ đến rồi sao
Tiếng ve râm ran dưới chiều nắng nỏ
Ôi chao, nhớ làm sao phượng đỏ
Cháy rực một chiều xưa biệt ly.
Tháng sáu về đắng giọt cà phê
Thoáng cái đã mười chín năm xa xứ
Anh ngây ngô như vần thơ cũ
Lưu bút còn đây, nhòe mực mấy dòng.
Tháng sáu về nỗi nhớ long đong
Nhớ đến nôn nao hộc bàn cuối lớp
Thư đến thư đi những dòng lục bát
Vèo trôi ngày xanh câu hát nghêu ngao.
Lưu bút còn đây, cánh phượng năm nào
Khô cánh bướm một mầu đỏ ối
“Phượng chết xác vẫn nguyên màu nhức nhối”
Biệt ly trong veo năm tháng học trò.
Mười chín năm về dưới nắng đơn sơ
Nỗi nhớ lao xao một mùa phượng cuối
Có lẽ em quên lời hứa đợi
Quên phút giây tay nắm vội bàn tay.
Mười chín năm rồi mà ngỡ đâu đây
Cứ như hôm qua hôm kia tuần trước
Nức nở ve kêu râm ran sướt mướt
Đỏ mắt phượng hồng, ngăn bước chân đi.
Mùa - Hạ - về - phượng - khóc - biệt – ly…......