Trần Đình Bích 29.9.2013
BÃO ƠI
Mẹ sinh rơi tôi trong giông lũ năm nào
Tôi đứng dậy đếm từng cơn bão
Xứ Nghệ quanh năm chìm trong chao đảo
Gió cấp mười , giật trên cấp mười hai
Tuổi thơ tôi không đếm bằng tháng bằng ngày
Phải đếm bằng những năm bão giật đổ nhà đổ cửa
Giữa bão giông mẹ ôm tôi vùng chạy khỏi căn nhà sấp ngửa
Sau lưng lốc gió lật tung trời
Mười tám năm trời tôi ở quê tôi
Là mười tám năm tơi bời bão tố
Bão trước lũ sau bơ phờ trong con mắt của bố
Hoắm sâu mẹ tôi qua những ánh nhìn
Đêm nay bão số mười ập vô quê mình
Chắc sẽ có nhiều căn nhà bốc mái
Có những nát tan và có nhiều kinh hãi
Bố mẹ tuổi già, con chẳng gần bên
Nếu Chúa trời đâu đó ở bên trên
Và Ngài có trái tim nhân từ như Thánh kinh vẫn kể
Xin hãy xua tay cho bão giông tan ngay ngoài cửa bể
Xứ Nghệ trong con mất mát quá nhiều rồi
Bão về xé nát hồn tôi
...............................................................................................
Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013
Thứ Ba, 10 tháng 9, 2013
Trần Đình Bích. HN 15.9.2000 - XIN NGƯỜI Ở LẠI
Trần Đình Bích. HN
15.9.2000
XIN
NGƯỜI Ở LẠI
Người
đi trong thinh lặng
Ta đau trong tủi hờn
Người đi trong băng giá
Ta đau bầm hoàng hôn
Người đi không thứ tha
Người đi không ngoái lại
Người đi người đi mãi
Ta một đời vô duyên
Ta xin người ở lại
Đời ta không cát bụi
Ta xin người ở lại
Đời ta không vô cùng
Hà Nội không còn em
Đô thành như tang tóc
Dòng đời buồn muốn khóc
Lạnh lẽo trăng đêm rằm
Người đi trong thinh lặng
Ta đau trong tủi hờn
Người đi trong băng giá
Ta đau bầm hoàng hôn.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)