Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014
Trandinhbich. Gửi mùa em dấu yêu.
Trandinhbich. Tháng 8.2014
Gửi mùa em dấu yêu.
Em yêu!
Vậy là thu Hà nội đang len vào từng ngõ nhỏ của đô thành rồi em nhỉ. Thực ra, mùa thu và tháng thu bây giờ không ăn nhập gì vào nhau cả bởi có sự khác biệt ít nhiều của thời tiết hai mươi năm nay so với lịch sử thời tiết ở nước Việt trước đây. Chỉ khi cái lành lạnh, ẩm ướt len lén mơ hồ quanh ngõ phố và những cành lá xanh hắt chút nắng vàng mơn trớn đôi mắt kẻ du ca thì lúc ấy hồn vía của thu Hà nội mới xuất hiện, kiều diễm ngọt ngào lộng lẫy.
Em yêu!
Ai đó ví von rằng mùa thu Hà nội như đôi mắt người đẹp, gợi tình mộng mơ cho những kẻ thi nhân. Ắt hẳn đó là một hình ảnh có chút bóng bẩy, nhưng quả thật thu Hà nội có duyên riêng của nó, cái duyên của phố thị trong chiều nắng nhạt, quẩn quanh bên mấy gốc xà cừ những tình tứ của lũ trẻ đầu xanh, ven vén mái tóc mây của lũ học trò tan trường đầu phố chút nghịch ngợm của gió thu. Mùi cốm thơm thoảng qua ngõ nhỏ đủ để kẻ si tình thu cuống quýt vội vàng.
Nhưng em biết không em yêu? Thu Hà thành tuyệt đẹp, nhưng linh hồn thu không tự có đâu em. Sở dĩ thu diệu vợi điệu đà đến vậy là bởi Hà thành hiện hữu bóng hình em trong đó. Bé nhỏ giữa phố đông là em nồng nàn trong đáy mắt anh, và phố không cháy bỏng như thuở ban đầu mùa hạ nhưng ý vị nhẹ nhàng, tha thiết bởi thoảng chút hương em, mát lành!
Ước được mãi du ca trong mùa em nồng nàn!
CHUYỆN TÌNH U75
CHUYỆN TÌNH U75 ------------- (sưu tầm)
- Ai gọi cho ông vậy - Cái Trình nó gọi - Lại dặn dò đủ thứ hả? - Không, chỉ hỏi ông chuẩn bị đến đâu rồi. Anh bảo, đang lên xã làm giấy đăng kí kết hôn. Đang chở em ngồi sau xe máy. Nó bảo, tình củ ghê nhỉ... - Thôi mà... dặn mãi rồi... đừng xưng anh em...ngượng lắm ý... - Mình ra thành phố, nên học cái văn minh của họ chứ. U80 mà vẫn anh anh em em ngọt sớt ra. Xưng hô mãi thế thành quen...em đừng ngại. Mà có ai ngồi sau xe máy như em bao giờ. Phải ngồi sát vào anh... đi mới an toàn. Em ngồi xa thế...khó lái quá... - Nhưng em cứ ngường ngượng thế nào ý. - Em à, được cái... con Trình nó tâm lí....lúc nào gặp anh... nó cũng nói, con nuôi cha không bằng bà nuôi ông. Nó thúc anh lấy em cho nhanh. Cưới vợ phải cưới liền tay, đừng để lâu ngày lắm kẻ dèm pha... - Anh bảo sao? - Thì anh bảo, Tao với bà ấy... ai dèm pha. Bà ấy cũng sống một mình mấy chục năm rồi. Cả cái làng này ai còn lại gì nữa... Giờ về già nương tựa vào nhau, chăm chút nhau khi trái gió trở trời... Từ khi anh yêu em...anh thấy khỏe hẳn ra...mà em cũng khỏe ra đấy. Không sầu não, uể oải như mọi khi nữa...Có tình yêu vào...khí huyết nó cũng... lưu thông em ạ... - Em không ngờ anh dẻo dai và...rất phong độ...Nhưng anh hơi gầy đó. Em ôm anh mà chỉ thấy da với xương thôi...chẳng thấy thịt đâu sất. - Già mà béo là lắm bệnh lắm đấy. Anh vẫn uống rượu ngày 2 bữa. Toàn rượu bổ gân, bổ cốt. Lại còn uống Amakông, loại “ông uống bà khen” đấy. Anh uống rất điều độ...nên...vẫn ....yêu ...em lắm đấy nhá.... - Em thấy người ta bảo....chuyện ấy ở người già mà còn...khỏe...là cũng...tốt lắm đấy... - Tất nhiên rồi... - À, em đi có mang hộ khẩu, chứng minh thư không. - Em chưa lẫn đâu. Mang đầy đủ cả. Có lẽ mấy chục năm...giờ lại cầm bút kí. Chẳng biết mình viết có nổi hay không đây. Lâu không đọc, không viết...quên hết rồi... - Hề hề...em nói thế anh lại nhớ ngày xưa anh và em đi học bình dân học vụ, em ngọng chữ “n” với chữ “l”. Khi em đọc...làm cả lớp cười ồ. Vui đáo để... - Giờ em vẫn ngọng đấy chứ. Nhưng “nưu” ý một chút nó “cúng đớ”...à, anh này...bảo con Trình không phải mua chè nữa. Chè Hà Giang không bằng chè Thái Nguyên đâu. Đừng bắt tội nó làm gì... - Thì tự nó thích làm gì nó làm. Con bé được cái quan tâm đến ông bà lắm...Nó cũng bận tối ngày....được cái rất giỏi “fây búc”. Anh với em ngủ, nhưng nó vẫn “fây búc” đấy. - Anh nói “Fây búc” là em chẳng biết gì đâu... - Thì anh cũng chỉ biết vậy thôi. À em này... đăng kí kết hôn xong, tranh thủ vào hiệu may....em may lấy chiếc áo dài mới. Anh cũng may bộ comle. Tuy là chỉ làm dăm mâm ra mắt bà con hai họ, nhưng anh với em cũng phải ăn mặc cho nó đàng hoàng chút. Còn việc này nữa....anh dặn em....giờ mới nghĩ ra...anh nói luôn... - Em nghe đây. - Giờ là vợ chồng rồi, em không được e ngại. Bây giờ cuối thu, về đêm bắt đầu có gió lạnh. Em không đi ra ngoài tè nữa đâu đấy. Nhỡ trúng gió là nguy hiểm lắm. Tè luôn vào cái chậu nhựa để góc phòng...mai đi đổ...
- Nhưng tè đêm nó kêu to...ngại lắm. Con Trình nó biết...xấu hổ lắm... - Không có xấu hổ gì cả. Ốm lại còn làm khổ chúng nó. Mà... nếu em ngại, lúc ấy anh cũng dậy... bắn điếu thuốc lào...em tè thoải mái... - Anh bắn thuốc lào kêu như xé vải...con Trình nó lại mất ngủ... tội nó. - Không sao...nó làm khuya...ngủ say như chết...biết gì nữa... - Thế cũng được. Mà lần sau, anh đi dâu nhớ đội mũ bảo hiểm nhé... - Ừ nhỉ...chết thật...mải nghĩ chuyện đi đăng kí...sướng quá...quên luôn. Bữa cơm chiều nay... anh chịu phạt 2 chén Amakông...được chưa... - Anh này...có tuổi rồi...chuyện ấy phải điều độ. - Hề hề...khoản ấy...anh...phình phường...còn phong độ lắm...hề hề....
Nhãn:
Xã hội quanh ta
Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014
Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014
Trần Đình Bích --- EM, RƯỢU, LÒNG LỢN VÀ THƠ
Trần Đình Bích. 11/8/2014
EM, RƯỢU, LÒNG LỢN VÀ THƠ
Nếu mai này có dịp
Anh hẹn nàng về đây
Ngồi bên hồ Bình sơn
Cúi nhìn mây trắng bay
Hai đứa một nậm rượu
Với một cái chén con
Mua một đĩa lòng lợn
Luộc ở bên chợ Sơn
Anh mời nàng nâng chén
Cho chiều xuống trăng lên
Lòng lợn chấm nước mắm
Thằng bạn gửi đó em
Chén thứ nhất ta uống
Cạn vì hoa ngát hương
Tiếng sáo diều vi vút
Cho sương chiều trên nương
Chén thứ hai ta uống
Vì cánh cò sơn thôn
Vội vã bay qua đồi
Thiếu nữ hoài hoàng hôn
Chén thứ ba ta cạn
Cho Hương Khê quê mình
Dẫu đất cằn sỏi đá
Gái thảy đều lung linh
Chén thứ tư ta cạn
Cho anh và cho nàng
Duyên gặp từ tiền kiếp
Cả một chiều hoang đàng
Dốc cạn nậm, chén cuối
Anh với nàng chung bôi
Rượu nhắm cùng lòng lợn
Hai đứa mình mềm môi
Cuối trời chim về tổ
Dưới hồ mây trắng bay
Anh với nàng trên cầu
Ngọt lành và mê say
Ngất ngây!
EM, RƯỢU, LÒNG LỢN VÀ THƠ
Nếu mai này có dịp
Anh hẹn nàng về đây
Ngồi bên hồ Bình sơn
Cúi nhìn mây trắng bay
Hai đứa một nậm rượu
Với một cái chén con
Mua một đĩa lòng lợn
Luộc ở bên chợ Sơn
Anh mời nàng nâng chén
Cho chiều xuống trăng lên
Lòng lợn chấm nước mắm
Thằng bạn gửi đó em
Chén thứ nhất ta uống
Cạn vì hoa ngát hương
Tiếng sáo diều vi vút
Cho sương chiều trên nương
Chén thứ hai ta uống
Vì cánh cò sơn thôn
Vội vã bay qua đồi
Thiếu nữ hoài hoàng hôn
Chén thứ ba ta cạn
Cho Hương Khê quê mình
Dẫu đất cằn sỏi đá
Gái thảy đều lung linh
Chén thứ tư ta cạn
Cho anh và cho nàng
Duyên gặp từ tiền kiếp
Cả một chiều hoang đàng
Dốc cạn nậm, chén cuối
Anh với nàng chung bôi
Rượu nhắm cùng lòng lợn
Hai đứa mình mềm môi
Cuối trời chim về tổ
Dưới hồ mây trắng bay
Anh với nàng trên cầu
Ngọt lành và mê say
Ngất ngây!
Trần Đình Bích.--- MÂY TRẮNG BÌNH SƠN
Trần Đình Bích. 8/8/2014
MÂY TRẮNG BÌNH SƠN
Bình sơn là hồ
Cớ sao gọi núi
Gió thổi bên trời
Mây trôi đắm đuối
Ly rượu cay nồng
Lách cách lách cách
Hồn hỡi hồn ơi
Say cùng lữ khách
Một màu thu lá
Xanh miền sơn khê
Chiều nay tháng tám
Bình sơn mây về.
Trần Đình Bich-- HƯƠNG KHÊ NGÀN NHỚ
Trần Đình Bich. 7/8/2014
HƯƠNG KHÊ NGÀN NHỚ
Hương Khê
Xứ ấy trong tim
Bạt ngàn hoa cỏ đồi sim
Gió lào
Trời xanh
Nắng nỏ
Diều chao
Ơi quê tôi có đất nào xanh hơn
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)