Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015
Thứ Tư, 20 tháng 5, 2015
Trần Đình Bích ---- NHỚ....
Trần Đình Bích. 14 - 5 - 2015
NHỚ....
Có một tình yêu anh gởi về em
Người con gái nép mình trong nỗi nhớ
Vòng tay nhỏ mà trời cao rộng quá
Nên bằng lăng tím mãi phía bên trời
Khắc nỗi buồn vào trống vắng chơi vơi
Trần Đình Bích - XIN EM HÃY YÊU THƯƠNG LẠI TỪ ĐẦU
Trần Đình Bích. 18 - 5 - 2015
Anh đã xa rồi xin hãy lãng quên anh
Như vứt đôi giày đâu có gì lưu luyến
Những gã đàn ông giữa biển đời dài rộng
Chẳng đáng một xu nếu không phải của mình
XIN EM HÃY YÊU THƯƠNG LẠI TỪ ĐẦU
Anh đã xa rồi xin hãy lãng quên anh
Như vứt đôi giày đâu có gì lưu luyến
Những gã đàn ông giữa biển đời dài rộng
Chẳng đáng một xu nếu không phải của mình
Đêm đã tàn đến lượt của bình minh
Dầu đèn cạn chỉ còn hoa muội
Cánh cổng đời hôm qua nay xin em khép vội
Son phấn hương hoa phai nhạt mấy lần
Dầu đèn cạn chỉ còn hoa muội
Cánh cổng đời hôm qua nay xin em khép vội
Son phấn hương hoa phai nhạt mấy lần
Nhớ làm chi cho thêm những sượng sần
Đếm làm chi chất chồng hoài niệm
Bóng đổ phía chân trời màu vải liệm
Quên đi em, thương tiếc cũng là không
Đếm làm chi chất chồng hoài niệm
Bóng đổ phía chân trời màu vải liệm
Quên đi em, thương tiếc cũng là không
Đời trụi trần như cái núi con sông
Im lìm đứng và lạnh lùng chảy mãi
Cũng có lúc sông giận hờn tê tái
Núi cũng đôi khi đau đến quặn mình
Im lìm đứng và lạnh lùng chảy mãi
Cũng có lúc sông giận hờn tê tái
Núi cũng đôi khi đau đến quặn mình
Anh đã ra đi mang theo hết tội tình
Mang theo đắm say mang theo mòn mỏi
Mang theo tháng năm mang theo lầm lỗi
Nhung nhớ chi đến kẻ chẳng ra gì
Mang theo đắm say mang theo mòn mỏi
Mang theo tháng năm mang theo lầm lỗi
Nhung nhớ chi đến kẻ chẳng ra gì
Em bước ra nào, ánh sáng ngoài kia
Đời đẹp quá vô vàn nhân duyên tới
Xoè rộng lòng tay hứng đầy nắng mới
Xin hãy yêu thương hò hẹn lại từ đầu !
Đời đẹp quá vô vàn nhân duyên tới
Xoè rộng lòng tay hứng đầy nắng mới
Xin hãy yêu thương hò hẹn lại từ đầu !
Thứ Tư, 13 tháng 5, 2015
Trần Đình Bích liệt truyện - ANH HÙNG CỔ HẬN
Trần Đình Bích liệt truyện -
ANH HÙNG CỔ HẬN
Lại nói, dù mang đại quân thánh chiến đến xứ Cá tà lăng nhưng bộ quân Bầy én bị loạn đao trọng thương trong đêm công phá thành Căm nào. Dù Pep lão luyện dùng đến phép Lăng ba vi bộ vẫn không thể toàn mạng trở về. Hơn một tuần dưỡng thương, đêm qua, Pep dẫn đại quân bày trận bên sông Ranh đón đấu danh tướng Mẹc sí và đồng đạo. Cờ xí rợp trời, pháo nổ đì đùng. Sát khí như ở cửa địa ngục.
Quá canh ba, quân Bạch xà vượt sông bày trận trước cổng thành Mùỳ nịch, khí thế vô cùng lạnh lẽo, âm khí ngút trăng. Vốn từng cầm binh trải trên trăm trận win thua đủ cả, nhưng đêm nay bất chợp Pep sởn da gà. Tay cầm đốc kiếm siết lại, mồ hôi lạnh bốc lên gương mặt đen sạm, cái đầu trọc lóc im lìm trên cổ.
Trăng vằng vặc, trên mặt thành pháo liên châu bắn rực sáng cả bờ sông. Trống trận liền hồi kì điệp xoá tan màn sương huyền ảo. Trước bữa tiệc của xác chết, bao giờ cũng vậy, lũ kền kền đứng lúc nhúc trên gò cao nhòm xuống lạnh lùng.
Hết ba hồi trống, Pep chỉ tay, quân Bầy én gầm lên lao thẳng vào trận Bạch xà như hổ đói say mồi. Hoặc trả đủ oán thù hoặc bị dẫm lên đầu lên cổ. Bên Bạch xà, tướng En mở toang cổng trại. Các tiểu tướng say máu lao vào nhau như trên đời chỉ có chém giết mà thôi. Khí tử cuồng nộ, chẳng mấy chốc trại tả của Bạch xà bốc cháy ngùn ngụt, mùi thịt người khét lẹt váng cả một vùng. Pháo hoả mai bắn thẳng mù mịt. Quân Bạch xà dẫm lên nhau thua chạy ngược trở lại. Trên lưng con huyết mã, tướng En vùng đứng thẳng mình thét lạc cả giọng: "Bịt cổng trại tả, quay đầu chống đỡ, lùi thì chém. Đại pháo trung trận bắn hết đạn thì thôi!". Tiên phong Mẹc sí lãnh kiếm đà đao chém nhào mở lối, thân dẫn tả hữu tiên phong Sù rợ và Nầy má đánh thẳng đến cổng thành cừu địch, tướng Sù rợ quăng vung cặp chuỳ đồng phá nát cả góc tả trận cổng thành, bất chợt hữu tiên phong Nầy má cưỡi con thanh long bạch mã múa trường thương lao thẳng vào đánh sập một cổng chính cổ thành. Tam sát như triều cường, đầu rơi thây ngã. Máu chảy loang loáng, xác đè rạp cỏ, giời long đất lở. Đại quân Bầy én chưa kịp hoàn hồn thì Nầy má tiên phong tiện đường thương phá nốt cổng thành còn lại. Trấn giữ cổng thành là danh tướng Nồi ơ lẫy lừng xưa nay, tả xung hữu đột. Nồi ơ loang tay khiên bọc bảy lớp da dê phiên thân trấn thủ cũng không thể khoá cổng thành lại được nữa, máu đẫm chiến bào tay run đốc kiếm, gào lên tuyệt vọng. Tấm khiên bảy lớp da dê của Nồi ơ bị trường thương Nầy má đâm thủng hai nhát chỉ chực rời khỏi tay lăn xuống đất.
Thành Muỳ nịch lửa cháy ngút trời, quân hò dậy đất. Oán oán chồng chồng, thù thù điệp điệp. Từ trên mặt thành, Pep nhảy phốc lên chiến xa chờ sẵn phía dưới, lao vào trận địch chém chém liên hồi, bộ tướng hãi hùng lao theo bảo vệ chủ soái, loạn hết đường mâu. Bên Bạch xà vừa đánh vừa đỡ lui về giữ trại, chắc như bàn thạch.
Canh tư, hai bên thu quân tạm nghỉ. Tướng En phát lệnh: "Giữ chắc trại chờ trời sáng rút quân". Bên Bầy én, Pép chống tay đao nghiến răng ken két: "Các người dốc hết lực đánh, không hạ được trại quân Cá tà lăng thì các người tự xách thủ cấp của chính mình về nộp ta".
Trống liên phương hồi nhịp, quân Bầy én cởi sạch giáp trụ, các chiến tướng Muỳ lơ, Lê ván đạo kỳ và lũ đồng đạo mình trần trùng trục, hai tay hai đoản đao nhất tề phá trại Bạch xà. Soái Pep đầu chít khăn xô, sai bộ quân khiêng theo một cỗ quan tài quyết tử, loang tay đao tự mình tiên phong hò reo sát sát. Lũ bộ quân tràn vào trại địch tung hoành. Trống trận ngũ phương chưa hết ba hồi thì tả hữu trại tướng En cháy rừng rực. Thì ra nhân đà công phạt, hai tướng Muỳ lớ và Lê ván đạo kỳ cuồng phá được hai tiểu trại tả hữu hộ vệ của soái trại Bạch xa, khói lửa tầng tầng lớp lớp. May thay, bọn tiên phong Mẹc sí, Nầy má cùng bộ quân kịp lùi về soái trại, vây chặt cổng trại chính, dựng rào sắt chống đỡ, tạm thời giữ được trung trận. Tướng Sù rợ bị tiểu tốt bên Bầy én bắn trộm, dính tên vào khoeo chân được đưa về thuyền đắp thuốc, độc chất cơ hồ không phạm vào xương.
Bầy én cuồng đao nhưng sức đã kiệt, bên Bạch xà vừa đánh vừa giữ, nhân lực vô cùng sung mãnh.
Giời vừa rạng sáng. Pép trèo lên thang cao ngắm trận, tự biết thế cục đã định. Dẫu Dớt tái sinh cũng không thể phá đảo ngược nữa. Uất vì thời chưa đến, hận bởi thế đã cùng, Pép ngửa cổ nhìn trăng, hú một tiếng ngã nhào xuống đất mê man bất tỉnh. Thật là:
Một cõi ta bà sôi máu đỏ
Anh hùng cổ hận với thiên niên
Bên Bạch xà, tướng En sai nhị sát Mẹc sí và Nầy má cùng với tiểu tướng Phế đờ rộ đoạn hậu, bộ quân rút xuống thuyền vượt sông hồi cố hương.
Trên bờ, lũ kền kền chờ xác suốt đêm bắt đầu lao vào đánh chén tơi bời.
Nhãn:
Cười thật lực,
Xã hội quanh ta
Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015
Trần Đình Bích - ANH VỀ VỚI MẸ ĐI ANH
Trần Đình Bích, 27/4/2015.
ANH VỀ VỚI MẸ ĐI ANH
(Kính tặng Mẹ Việt Nam Anh Hùng)
(Kính tặng Mẹ Việt Nam Anh Hùng)
Anh về một thoáng đi anh
Giả như giọt nắng trên cành
tiếng chim
Xoá tan đằng đẵng lặng im
Mẹ vui, dù chỉ một mình,
mẹ thôi
Anh về trong khói mân côi
Một chút thôi một phút thôi
được mà
Mẹ giờ tựa quả na ngà
Các anh đi để mẹ già
ngóng theo
Đêm đêm bóng mũ tai bèo
Tưởng anh, mẹ tỉnh giấc neo
mẹ tìm
Anh về đi, mẹ một mình
Từ ngày thống nhất, chỉ mình
mẹ tôi
Bốn mươi năm đã qua rồi
Chẳng ai sống mãi trên đời
phải không?
Mai này ngọn gió mùa đông
Sẽ đưa mẹ đến một vùng
bình yên !
Giả như giọt nắng trên cành
tiếng chim
Xoá tan đằng đẵng lặng im
Mẹ vui, dù chỉ một mình,
mẹ thôi
Anh về trong khói mân côi
Một chút thôi một phút thôi
được mà
Mẹ giờ tựa quả na ngà
Các anh đi để mẹ già
ngóng theo
Đêm đêm bóng mũ tai bèo
Tưởng anh, mẹ tỉnh giấc neo
mẹ tìm
Anh về đi, mẹ một mình
Từ ngày thống nhất, chỉ mình
mẹ tôi
Bốn mươi năm đã qua rồi
Chẳng ai sống mãi trên đời
phải không?
Mai này ngọn gió mùa đông
Sẽ đưa mẹ đến một vùng
bình yên !
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)