NỢ LÀ KHỔ, KHÔNG NỢ THÌ KHÔNG...VĂN MINH
Nợ gì cũng thế, nợ là khổ. Nợ nhiều khổ nhiều, nợ ít khổ ít, nhưng không nợ cũng khổ, sướng gì. Hy lạp nợ, nợ chồng chất, nợ rụng rời, chủ nợ ép, dân khổ, đến cháo còn phải để dành, bánh mì còn phải ăn dè. Nhưng sao đổ nợ thế? Dân chủ cơ mà? Được dân (qua quốc hội) đồng ý đi vay cơ mà? Chánh phủ đâu có tự tiện vay đâu? Dân chủ (dân quyết) là tuyệt vời nhất còn gì nữa? Thần thánh thế còn gì? Đòi gì nữa? Dân vay thì dân chịu, còn gì nữa. À, té ra, dân chủ (qua quốc hội) cũng đâu đã hay gì. Đâu đã an toàn gì đâu. Dân quyết vay nhưng chánh phủ tiêu tiền. Trước khi tiêu tiền thì trình quốc hội duyệt dự án. Dự án nào cũng khả thi, năng lực thu hồi vốn tốt, trong dự kiến và trong điều kiện nợ an toàn. Quốc hội lo gì nhỉ, quyết thôi. Xong!
Gọn lại: người ta có thể tính toán được những điều kiện an toàn của vay để đầu tư trong giới hạn quốc gia, nhưng không thể tính chuẩn được điều kiện an toàn của các quốc gia khác, càng không có ngưỡng an toàn trong nền kinh tế toàn cầu hoá đương đại. Nếu ông bảo nợ của ông vẫn trong giới hạn an toàn thì đó là ông đang bốc phét thôi, hoặc đang ngộ nhận thôi. Ông có biết thằng hàng xóm chết lúc nào đâu mà bảo nợ của ông là an toàn? Vay thì cứ vay, còn an toàn là vấn đề rất ... duy tâm. Tào lao không!