Quê tôi là quả địa cầu Nhà tôi bên những vườn dâu ngút ngàn Từ ngày rớt xuống trần gian Tôi yêu màu tím mắt nàng thơ ngây Giời cao xanh nắng hong đầy Tôi yêu hết thảy cỏ cây dưới trần Yêu gốc gạo buổi dừng chân Cái sông bến nước đò lần sớm trưa Cánh diều bé mỏng ngày xưa Tôi yêu cả những bóng dừa cong cong Con trăng lơ đãng ngoài song Mênh mông sương phủ đòng đòng lúa non Tiếng tiêu réo gọi hoàng hôn Cỏ thơm mùi đất lối mòn bướm bay Tôi từ mộng mị qua đây Áo em cánh sẻ những ngày tôi yêu Mùa đông thương nắng cô liêu Mùa xuân hồi tưởng yêu kiều dáng em Từ thời phượng cháy hè lên Tôi yêu hoa mộng sách đèn xa xăm Con đường phố thị bao năm Cơ hồ thong thả thân tằm đan tơ Đời đâu đẹp tựa vần thơ Đớn đau cũng đủ phút giờ đớn đau Mà thôi mặc trước kệ sau Bởi duyên rớt xuống trần đâu lắm lần Đã mơ một kiếp trong ngần Thì yêu cho trọn mấy phần đắng cay Rượu ngon dăm chén thời say Nâng lên đặt xuống vui vầy anh em Đời quá đẹp, bạn là tiên Tình là mộng điệp của miền trần gian Trèo lên ngọn núi đa đoan Yêu cho khắp nẻo gian ngoan ở đời Chừ đây bốn chục tuổi rồi Tôi yêu đến cả những lời xót xa... Mai sau về lại Ngân hà Kể cho chú Cuội nghe qua ái tình !
Nắng đông hong cả khung trời Tình loang loang tím mắt người bâng quơ Ngón tay em mỏng đàn tơ Tóc em tuyền mãi để vừa duyên anh Ngọc ngà khép mở mong manh Tâm là thổn thức ngọt lành tình ơi Môi nào chưa chạm bờ môi Mắt em đã điểm cho lời yêu đương...