Subscribe:

Thứ Ba, 11 tháng 10, 2016

Phần 2- CÁNH CỔNG VÔ HÌNH


Phần 2- CÁNH CỔNG VÔ HÌNH

(Trần Đình Bích - Ký sự Dalat, PHƯỢT BIỆT THỰ MA Ở LƯNG ĐÈO PREN'N ). 

8) Phiên ngần ngừ rồi cũng bước theo tôi, không khí nặng nề. Ngoài rừng, mưa bắt đầu nặng hạt hơn, gió thổi vi vút qua rặng thông vào thềm biệt thự nghe như tiếng thở than. Tôi soi đèn bước qua bậc thang cuối cùng, đặt chân lên lầu 1. Dưới ánh đèn loang, sảnh lầu 1 hiện ra, mốc thếch và ngột ngạt, mùi vị rất khó thở. Có lẽ vì nơi hoang lạnh không hơi người, phần nào có lẽ cũng vì cái sự tưởng tượng từ tôi chăng. Sảnh lầu 1 mở ra theo ba hướng, hướng chính nhìn thẳng ra con đèo xuôi về phía thung lũng, hướng phía tay phải dẫn đến một cánh cửa gỗ, hướng tay trái dẫn vào một căn phòng không có cửa được ngăn bởi một cái ri đô hoa hồng trắng cũ nhàu loang vết ố. Chếch trái một chút là lối dẫn xuống sân biệt thự theo cầu thang ngoài. Tôi cố định thần trong khi những ngọn gió ngoài rừng cứ thổi thẳng qua hàng lan can thấp. Cái lạnh của hơi đêm và gió khiến tôi phải mấy lần dùng cẳng tay phải đưa lên che mắt. Giờ phải làm gì nhỉ, mà làm cái gì thì cứ làm chứ nhỉ, tôi là gã lãng khách tò mò thôi cơ mà, cứ thế mà khám phá thôi. 
9) Phiên đâu? Tôi quay đầu ngó tìm tay tài xế taxi đi cùng. Một cảnh tượng lạ lùng, ngay giữa cái cầu thang cũ, Phiên đang đứng im như tượng gỗ, cây đèn pin trong tay Phiên thõng rọi xuống nền cầu thang không động đậy. Lên đây đi, tôi khẽ cáu. Cậu ta vẫn đứng im không phản xạ. Cái thằng này tệ quá, lên đây xem nào. Tiếng của tôi vang hơn. Phiên vẫn không nhúc nhích. Tôi lia đèn về phía cầu thang, gương mặt Phiên trắng bệch như tượng sáp, mắt nhìn thẳng không chớp. Hình như cậu ta không nhìn tôi, đúng thế, Phiên không nhìn tôi, nhãn cầu cậu ta như lồi ra, mắt mở rộng có lẽ là hết cỡ. Hình như có cái gì đó giữa tôi và Phiên, cậu ta đang nhìn thứ đó. Phải rồi, ánh mắt đó chắc chắn không nhìn đến tôi mà dường như nó dừng lại cách tôi một quãng ngắn. Tào lao thật, tôi lẩm bẩm, thằng cha vô tích sự này nhìn cái quái gì nhỉ. Sao bất động thế kia?
10) Tôi quyết định quay lại với Phiên, nếu tay này cứ đứng như phỗng ở đây thì tôi cũng khó lòng đi tiếp, thà rằng cu cậu cứ ngủ khì trong taxi thì tôi còn yên tâm hơn. Dò dẫm về phía tay tài xế, đèn rọi thẳng vào mắt Phiên, cây roi trong tay tôi cựa quậy, chắc hẳn là tôi đang có chút cáu nhẹ rồi. Trong bối cảnh này thì tôi chả ngại gì mà không bổ thẳng cái "kiếm phép chập ba" vào bất luận ảo tượng nào dám nhảy múa trong tầm vật chất của nó. Phiên như không nhận thấy tôi tiến gần cho đến khi tôi đá nhẹ vào đùi cu cậu. Phiên như sực tỉnh khỏi mộng, thều thào ngắt quãng,...cái cổng...có một cái cổng ở kia...em không qua được....Tôi kinh ngạc, cổng nào, làm gì có cái cổng nào ở đây? Tôi đã đi lên rồi đi xuống còn gì, làm gì có cái gì. Cầu thang dẫn thẳng lên lầu, tịnh không có bất cứ cái gì ngăn tôi. Bất giác tôi giật nẩy mình, thôi rồi, gã tài xế thấy cái mà tôi không thấy, một cái cổng gì đó, ở đây, trên đỉnh cái cầu thang dẫn lên lầu 1 này, cái mà tôi đi xuyên qua còn gã thì không thể. Ý nghĩ mới khiến tôi lạnh cả người.
11) Cảm giác gai lạnh chạy khắp xương sống không ngừng. Nhưng kệ thôi, tôi nghĩ, kệ mẹ nó cái cổng gì đó, kệ mẹ nó cái ảo tượng của Phiên, với tôi mấy cái đó không quan trọng, dù là cổng địa ngục hay có một bầy vong nữ nhảy lambada trước mặt thì tôi cũng kệ xác nó thôi, làm thế nào để Phiên đi lên lầu 1 mới là vấn đề làm tôi phải nghĩ. ...(còn nữa).