Subscribe:

Thứ Tư, 12 tháng 10, 2016

Phần 8: VŨ ĐIỆU CỦA NHỮNG LÁ BÙA

Phần 8: VŨ ĐIỆU CỦA NHỮNG LÁ BÙA 

(Trần Đình Bích - Ký sự Dalat)

51) Vào thời điểm cận tử, thế giới đương đại ghi nhận nhiều kinh nghiệm khác nhau. Có trường hợp thấy luồng sáng cuối đường hầm, nhiều trường hợp khác thì thực chứng địa ngục hoặc vài người may mắn được chiêm ngưỡng thiên đàng. Tôi không biết mình đã cận tử hay chưa khi những bóng mờ xuất hiện lố nhố trước mắt tôi. Có đến 5,6 cái bóng vây quanh vong dưới sàn lầu áp mái vào thời điểm đó. Khoảng thời gian thực chắc chắn bị cắt khúc gẫy nát bởi xúc cảm của tôi đã không còn chuẩn chỉ nữa. Có vẻ như tôi đã rơi vào trạng thái mê sảng, một trạng thái khá gần với địa hạt của bóng đêm trường cửu, gọi bừa là tiềm cận tử vậy. Hình ảnh cuối cùng thấy được là gương mặt Phiên vụt hiện ra sát cận mặt tôi, méo mó, dị dạng, hoảng loạn, điên cuồng.
52) Cái gì đó khiến đầu tôi đau điếng. Cảm nhận dần dần cái lạnh ở ngực, mặt và hai tay khiến tôi choàng tỉnh. Tôi nhận ra mình đang nằm sấp dưới sàn rêu ướt. Ngay lập tức tôi biết mình đang ở đâu. Ánh sáng mờ phía sau khiến tôi cố hết sức lật mình, gượng ngồi lên. Mắt mờ nhoà, hai chân như gãy rời tê cứng không cảm xúc. Góc phòng, chỗ tôi đã kê mấy thứ đồ để leo lên trần lầu, Phiên đang nửa quỳ nửa ngồi, tay cầm cây đèn, ánh sáng đã nhạt hẳn, rọi thẳng về phía cái cửa sổ kiểu cách. Ở đó, trong khoảng không, những tờ giấy vẽ nhằng nhịt đang bốc cháy sáng rực và nhảy múa không theo một nhịp điệu bất kỳ nào. Cảnh tượng quái đản tới mức tôi quên tiệt cơn đau dữ dội trên đầu, há hốc mồm miệng. 
52) Phiên di chuyển như con tinh tinh về phía tôi, anh có sao không, tay cậu ta chạm vào vai tôi lay mạnh. Không, cái gì thế kia? Tôi thì thầm nhưng không rời mắt khỏi ảo ảnh kì dị phía cửa sổ trần lầu. Đi, phải đi ngay, tay tài xế quả quyết. Bằng một sức mạnh dữ dội, hắn xốc và lôi vụt tôi ra khỏi lầu áp mái. Tôi tuột trôi theo sức kéo, chân tê buốt nhưng nhức, đầu đau như búa nện. Phía sau lưng hai thằng, căn phòng rực sáng vũ điệu của những tờ giấy ma. Phiên rọi đèn, nắm chặt tay tôi lôi tuột luột xuống cầu thang rồi lướt qua sảnh lầu một ướt đẫm. Một giây khắc chần chừ, tay tài xế kéo tôi xuống lầu trệt bằng cầu thang ngoài. Phút chốc hai thằng đã ở ngoài sân biệt thự đầy lá thông xếp lớp. Đau và quá mệt nên tôi dừng lại thở, những hạt mưa khiến cảm giác càng lạnh hơn. Phiên vừa rọi đèn vừa kéo khiến tôi ngã chúi, cứ thế, đứng lên rồi bị kéo, rồi lại ngã mấy lượt. Cuối cùng thì hai thằng cũng vào được cái xe. Như một cái máy, Phiên vào số, vần vô lăng lao vút ra khỏi cánh cổng, ngược lên phía đỉnh con đèo Pren. 
53) Hai thằng thi nhau thở, không nói câu gì. Phiên dán mắt vào con đường, tròng mắt long lên, thi thoảng hai hàm răng cắn chặt lại khiến xương hàm bạnh ra trông rất khốc liệt. Càng gần đỉnh đèo xe càng lướt nhanh hơn, cảm tưởng như chúng tôi đang trong một cuộc đua với thần chết vậy. Qua một khúc cua, bất chợt gáy tôi chồn chột, thoáng qua gương hậu trong xe một bóng mờ. Hơi giật mình, tôi quay vụt người lại. Cái gì thế này? Trên mặt ghế dãy sau xe, một bóng người đàn bà nhỏ thó nằm thẳng đuỗn. Phiên ngoái nhìn rồi hộc lên một tiếng. Chiếc xe phanh gấp quay ngang đèo suýt lật ngửa. Phiên mở cửa vùng ra ngoài. Một cảm giác kì lạ chi phối xúc cảm của tôi. Không cảm giác choáng váng, không sợ cứng người, không bối rối, không gì cả. Mịa, nếu là duyên thời ắt gặp, người hay ma cũng thế thôi. Một phút lặng yên chờ đợi, tôi với tay bật đèn trần xe. Mẹ kiếp, giờ này còn theo đến đây nữa thì chịu rồi. Xác định là gặp nhau rồi, là biết rồi, hiểu rồi, giờ không phải lúc để chạy nữa nhé. Ân oán gì thì cũng thế thôi, giỡn đủ rồi nha. Tôi ngồi im trên ghế nhìn thẳng vào vạt rừng thấp bên đường đang uốn éo bởi những ngọn gió dưới ánh đèn pha. Toàn thân lạnh lẽo như băng đá, cứ thế tôi lặng lẽ nhìn thẳng, sau lưng là một người đàn bà nhỏ thó nằm thẳng băng trên ghế hậu.
54) Một bậc thầy đã nói với tôi, trên đời này không có ma quỷ, chỉ có những con người với tâm thiện ác mà thôi. Vậy thì đây là gì? Tôi là ai? Ồ không, tôi vẫn đang là tôi, là thằng tôi trần tục, nhiều ham hố và chất chứa vô vàn cảm xúc của đời. Tôi hiện diện như một sống động máu thịt, không ảo giả, không dối lừa hư cấu. "Những ảo tượng lạ lùng sẽ không dừng lại cho đến khi chúng ta trở lại bản năng nguyên thủy", một chiêm nghiệm sinh tử đã được chia sẻ bởi thằng bạn người Dao năm nào vang lên trong trí nhớ. Chạy ư, không, thế giới trần tục thuộc về con người, và con người là chúa tể thế giới ấy. Vả lại, dường như tôi không còn đủ sức để chạy nữa rồi. Thứ duy nhất tôi có vào thời điểm này là sự lạnh lẽo của chính tôi. Tôi kiệt sức, lạ lùng đến không nhận ra mình, cô độc với người đàn bà nhỏ thó sau lưng..........(còn nữa)!