----- KHI CON NÍT YÊU-----
Mùa hè năm 1986, tôi lên 10, tính cả tuổi mụ là 11 niên. Thằng ranh con nghịch súng bóc (còn gọi là súng bốp hoặc súng phốc) như thần, chọi quay (quê tôi gọi là chọi gụ), bắn bi đá (tự mài bằng miệng chai), đánh đáo, bắn ná thun...Hè năm ấy nắng vỡ đầu, gió Lào bỏng phổi và Uôn cúp. Tôi không biết Uôn cúp là cái gì, không hề, cho đến đêm ấy, không rõ là mấy giờ nữa, trăng mờ mờ, mấy đại ca xóm rủ nhau đi xem Uôn cúp và tôi bám càng. Cả xã Xuân An tịnh không có cái tivi nào, nhưng nhà tôi gần Xí nghiệp đóng tàu Bến Thủy, ngoài đó có cái tivi đen trắng. Mấy anh đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau, các anh chạy ù ù nhát ma tôi, tôi đếch sợ cũng chạy ù ù theo. Sân khu tập thể Xí nghiệp đóng tàu Bến Thủy đông nghẹt người, thanh niên, trung niên, bà già trẻ con, các chị nhơ nhỡ hơn tôi tý tuổi, nhiều lắm á, tập trung thành vòng trăng khuyết mà trung tâm là cái tivi đen trắng bé tí (đó cũng là cái tivi đầu tiên tôi thấy trong đời). Nó sôi sóng, lúc được lúc không, đằng sau tivi là mấy anh thanh niên đang xoay cái cột tre, trên cái cột tre là mấy sợi râu màu trắng xếp ngang xếp dọc, lạ quá hén. Cứ mỗi lần các anh xoay trượt qua chút xíu là màn hình tivi lại sôi như nồi cơm mẹ nấu, mấy bác áng chừng là đại ca khu tập thể thì phải) hét ầm lên "quay lại quay lại, nựa đi nựa đi, được rồi, rồi, mất rồi, quay lại nựa đi..." cứ thế, um ti ủm tỏi cả lên. Tôi len qua chân, qua háng, qua cả biển người để vô vòng trong cái vầng trăng khuyết to đùng ấy, mấy anh thanh niên bị tôi chen bực mình quát ầm ĩ "con nít, ra ngoài đi mi", "con nhà ai ri, rúc chi tợn rứa"...ầm ĩ cả góc. Mặc kệ, tôi cứ rúc qua thôi, ai nói chi thì tự nghe, he he. Mấy chị thanh niên giật thon thót, hét ầm ĩ khi tôi vươn tay trèo qua người như hiệp sĩ bơi ếch, mãi sau này mới hiểu tại sao các chị lại hét ầm lên như thế.
Đêm đó, trận cầu đó đã đi vào lịch sử đời nít ranh của tôi. Đó là trận mà Chúa Maradona một mình chọi chết tuyển Anh. Nào ai biết Maradona là ông nào, tuyển Anh là tuyển nào, tôi chả biết, chỉ biết rằng có một thanh niên bận quần đùi áo xanh trắng số 10 dẫn quả bóng đi qua một, rồi hai, rồi ba, rồi bốn, cha mệ ơi, rồi năm cầu thủ phía bên kia, ổng sút tung cái lưới và cả cái sân tập thể như phát điên, người xem được phát điên đã đành, cả những người ở vòng ngoài tít kia (chắc chắn là không xem được rồi) cũng phát điên, hò hét tung cả đêm. Tôi suýt chút nữa bị dẫm lên người vì các bác các chú các anh chị nhảy cẫng lên sau pha bóng đó. Người lớn thật rách việc, sướng thì hét là được rồi, sao phải nhảy cẩng lên kia chứ, thêm nữa, chuyện nhảy cẫng lên là quyền của bọn ranh con như tôi hoặc quyền của những chú cún khi nô nhau mà thôi. Người lớn cơ mà, sao cẫng lên kia chứ. Trong khoảnh khắc đó và bằng cách nào đó tôi chễm chệ trên lưng một chị, chị vừa gỡ tôi xuống vừa lầu bầu "con ai ri, đứa mô ri".
Từ cái mùa hè đó, tôi biết xem đá bóng, tôi = thằng ranh con thích chốn đông người hò hét bóng bánh, mặc kệ là tuyển nào đá với tuyển nào, cứ đá bóng là xem. Uôn cúp như một định mệnh của tuổi thơ và tôi yêu Maradona của tôi, bắt đầu từ cái đêm huyền ảo ấy. Đã 7 mùa Uôn cúp đi qua đời tôi, tôi chưa từng thấy ai thay thế được thánh của tôi - Maradona trên đỉnh Ô lanh phơ thần thoại. Đỉnh cao, vực sâu, và cả những điều bất khả hiểu đã đưa Maradona vào tâm trí, quyến rũ tâm hồn trẻ thơ tôi, cháy bỏng những trưa hè rực lửa quần đùi chân đất áo da người và quả bóng (đôi khi làm bằng rơm cuộn tròn buộc chằng chịt, lúc thì là quả bưởi phơi khô).
Đến tận bây giờ........