---Gà ơi là gà---
Một trong những món mình thích hồi mẫu giáo nhỡ là ôm gà đi chọi. Cái xóm nhỏ của khu tập thể xí nghiệp Sứ Sông Lam bình yên đến độ chỉ có những trận chọi gà của bọn nhỏ mới làm cho những buổi chiều của xóm có ý nghĩa về mặt thể thao. Nhà có mấy con gà trống choai, thành thử thằng bé luôn có gà chiến thách đấu với gà làng bất kể buổi chiều nào, mùa đông cho chí mùa hè. Có bữa ôm gà ra chọi tận bãi cát bờ sông, lũ nhóc hò hét vang trời quanh cái sới di động (chính là cái vòng tròn người xem). Thắng thua đủ cả, máu me thôi rồi. Hôm nào gà mình thắng thì đêm về thao thức sướng, trận nào gà mình thua te tua thì xót xa đến độ ngủ cũng mơ thấy gà. Có bữa gà của thằng bé bị thua, nó co giò chạy mất tiêu vào luỹ tre, tìm đến tối muộn vẫn không thấy, về mà không mang gà về theo thì sợ bố mắng, mà không về thì biết đâm đầu vào đâu, trong thời khắc cùng quẫn về mặt triết học ấy thằng bé con cứ ngược đường cái mà đi. Hê, vừa đi vừa khóc, gà ơi là gà ơi. Lầm lũi đi đến cái cầu nhỏ cuối đất An Hồng thì gặp bà cụ thân sinh đi làm về. Thấy thằng bé tèm lem bụi đất lẫn nước mắt, cụ thân sinh xót xa vỗ về, cụ bẩu, rồi nó sẽ về, giai mẹ không phải khóc, về nhà thôi. Hú hồn.
Giờ lớn rồi, cắm mặt vào đời vội vã, thi thoảng nhớ ra thì viết lại cho đỡ nhớ một thời tà lỏn mình trần ôm gà đi chọi xa xưa.
Ới gà ơi là gà.....