--- SẾP CỦA TÔI, THẦY CỦA TÔI---
---(1) Năm 1998, tôi ra trường, duyên may đưa tôi đến gặp Thầy. Lần đầu tiên ra mắt Thầy, tôi lo, không biết liệu mình có ổn không, nhiều suy nghĩ mông lung lắm. Đến nhà Thầy, tôi mua một gói 555 và một túi hoa quả làm quà. Bạn tôi, PCM, trợ lý của Thầy, nhìn bao thuốc nhưng không nói gì, dẫn tôi đi. Cảm giác đầu tiên của tôi là Sếp rất gần gũi, an toàn. Tôi mở gói thuốc ba số mời Thầy, Thầy cười cười rồi bảo, "Cháu thích thì cứ hút tự nhiên, bác vốn không hút thuốc, mà bác cũng không có nhiều tiền để hút thuốc này như cháu đâu". Nghe xong tôi đơ người trên ghế, lườm nhanh ông bạn PCM của tôi, chết thật, thằng bạn đểu nhé, sao không nói trước với mình chứ.
---(2) Sếp làm việc tỉ mỉ, cẩn thận đến mức tôi phát hoảng mấy năm liền. Có lần Sếp cầm bút đưa nét làm mẫu cho tôi hai cái ngoặc lên bảng phoóc, từ tốn bảo tôi, thanh niên chữ xấu thì viết ít thôi cũng được, nhưng cháu cố đừng viết ẩu, xấu thì sửa được chứ ẩu thành quen thì khó sửa lắm cháu ạ. Mỗi ngày cháu nên sửa lấy một chút, chắc sẽ sửa được. Sau này tôi tự rút ra được một chân lý thế này, phàm những người tên Quang (như thầy tôi, Nhà giáo Nguyễn Đăng Quang chẳng hạn) thì luôn nằm trong top những người cực kỳ cẩn thận và vô cùng kiên nhẫn. Bạn đọc thử xem có phải thế không nhé.